Đam mỹ : Chỉ muốn ở bên anh (Tôi không xứng với anh ấy 2.)Tác giả : Fuwa Yume Nhân vật : Vũ Hàn Mặc x Lâm Bình Phàm ___________夢🦋___________Chươnh 5 (có H) : “Tiểu Phàm, anh yêu em lắm!”
Cô ta nói xin lỗi, nhưng trực giác của tôi mách bảo không nên tin. Và đúng thật, lúc Hàn Mặc đi vào bếp đun nước pha trà, thì cô ta đột nhiên thay đổi hẳn thái độ.
Cô ta nói nhỏ đủ để tôi nghe thấy, nhìn trông thật đáng sợ. – Tưởng gì chứ, tôi vẫn không tin được lọai bần hèn như cậu lại có tư cách ngang hàng với Vũ Tổng. Nhìn xem, cậu cũng thấy mình không xứng với Hàn Mặc đúng không?
Tôi nắm chặt gấu áo, đáp trả cô ta bằng ánh nhìn sắc lạnh.
Cô ta còn không thèm quan tâm tới cảm xúc của người khác, vẻ mặt nham hiểm, cô ta dùng chân phải gác lên chân trái.
– à, xin lỗi nhé. Tôi quên mất cậu bị câm mà, chắc lúc trên giường cũng chỉ biết rên rỉ như động vật thôi chứ gì? Haha.
Tôi đặt Tiểu Hy xuống sofa, giận dữ đứng bật dậy, đem hết tức giận ra mà tát cô ta 1 cái thật mạnh. Rồi ngồi xuống đất co ro người lại, ú ớ vài tiếng lớn để anh nghe thấy.
Cô ta chắc đang rất ngạc nhiên, thốt lên. – Cậu…
Anh chạy ra nhìn tôi, quỳ xuống hỏi, giọng lo lắng vô cùng. – Em có sao không?
Tôi nhăn nhó, rồi ôm lấy anh. Hàn Mặc vỗ lưng tôi, quay lên nhìn Nhi Thần.
Anh quát cô ta. – Cô đã làm gì Tiểu Phàm?
Cô ta cố thanh minh, nhưng có vẻ vô dụng rồi. – Em…em không có…là cậu ta tát em đấy chứ.
– Tát cô cũng đúng thôi, cô rõ ràng đã lừa dối tôi, điều đó sai sao?
Cô ta cứng họng. – Anh…
Anh còn không thèm cả nhìn cô ta, lớn giọng đuổi. – Trần Nhi Thần, từ hôm nay cô không còn là đối tác của công ty Vũ Gia nữa, cút cho tôi. Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cô nữa.
Cô ta chố mắt, ngạc nhiên với gương mặt khó tin. – Anh…em không thể tin nổi là anh dám cắt hợp đồng với em. Anh có biết em là bao nhiêu người muốn hợp tác với công ty em mà không được đúng chứ?
Anh khẽ cười, biểu lộ ra gương mặt đáng sợ. – Phải, tôi biết. Nhưng vợ tôi là quan trọng nhất, tiền hợp đồng tôi sẽ đền bù cho cô.
Cô ta khinh bỉ gằn giọng hỏi. – Anh vì 1 kẻ như vậy mà bỏ mất hợp đồng này ư? Rồi anh sẽ hối hận, vì đã không chọn em. Ba em cũng muốn cho anh 1 cơ hội để thăng tiến ra nước ngoài, nhưng tại sao anh lại vì 1 kẻ ốm yếu này chứ?
Anh lên giọng chế giễu, đây là lần đầu tiên tôi thấy một Vũ Hàn Mặc như vậy. – Ốm yếu à, chẳng phải em ấy rất cố gắng ở bên tôi sao? Sinh con cho tôi, làm việc nhà không đòi hỏi bất cứ cái gì, lúc nào cũng biểu cảm mãn nguyện nhìn tôi…à quên, cô làm sao mà thấy được chứ? Cô không có tư cách, cũng không muốn sinh con cho tôi, cớ gì muốn lấy tôi? Đàn bà thật phiền phức.
Cô ta hoảng hốt đứng vụt dậy, ánh mắt căm phẫn ra về.
Anh dìu tôi ngồi xuống sofa, buồn rầu nói. – Ngoan, anh sẽ không để ai làm tổn thương em đâu.
– Có chuyện gì mà ồn vậy ba?Đúng lúc Tiểu Hy tỉnh dậy, bàn tay nhỏ nhắn dụi dụi mắt hỏi ba, con bé sốt sắng khi nhìn thấy gương mặt tôi. – Mama, sao mama lại khóc?
Anh xoa đầu con bé, cười xòa. – Không có chuyện gì đâu con.
Tôi mỉm cười, lau hết vệt nước trên khóe mắt.
_______不破夢🦋______ Đến tối, khi cả nhà vừa ăn cơm xong, tôi rửa bát rồi ngồi sofa xem tivi với 2 cha con anh.
Bỗng, Tiểu Hy như nhớ ra gì đó, miệng hét lên. – ah, mấy giờ rồi ba?
Anh nhìn đồng hồ treo tường trên tivi, trả lời con. – hơn 7 giờ tối rồi con.
Con bé nghe ba nói, liền tỏ ra háo hức. – Bạn Thiên Dương sắp đến rồi.
– Bạn ấy mong gặp mama lắm đó.Con bé nói vậy làm tôi tò mò, thế rồi tiếng chuông cửa vang lên ngắt quãng không khí yên bình của căn phòng khách.
Anh ngồi dậy đi ra mở cửa, tôi nhìn theo. Tiểu Hy cười tươi tắn, cầm tay tôi mà lay lay. – Mama, chắc là bạn Thiên Dương đó.
Có 1 cô bé và 1 người đàn ông bước vào, tôi thấy người đàn ông này quen quen.
Anh mời họ ngồi xuống, lấy nước rót trà. Tôi ngồi im nhìn người đàn ông trước mặt, chợt nhận ra đó là người hôm qua đỗ xe lại bắt chuyện với tôi.
Nhưng tôi không nhớ tên người này, anh ta nhìn rất nghiêm túc.
– chào chủ tịch Tống, anh là ba Thiên Dương?
Cho đến khi anh chào hỏi, tôi mới nhớ ra anh ta là Tống An Huy.
Anh ta không cố tỏ thân thiện chút nào, cứ như anh ta không quan tâm vậy. – Cũng có thể cho là vậy, sáng nay nhóc này chạy trên đường vô tình va phải Tiểu Y nhà tôi. Tình cờ chúng tôi biết được nhóc này là trẻ mồ côi, nên Tiểu Y nói muốn nuôi.
Anh ngạc nhiên. – Ồ, ra vậy.
Tôi nghe anh ta nói về Thiên Dương như món đồ chơi, còn có cảm giác Tiểu Y của anh ta quan trọng đến nỗi cậu ta nói gì là làm.
Tiểu Hy nhìn cô bé Thiên Dương, vui vẻ gọi. – Thiên Dương ơi, mama tớ này. Cậu thấy sao?
Thiên Dương ngẩng đầu nhìn tôi, cô bé kinh ngạc. – Mama cậu là đàn ông?
Tiểu Hy cười. – Đàn ông thì sao? Mama tớ tốt lắm đấy, sinh ra tớ đấy. Nghe ba nói, mama đã rất cố gắng sinh ra tớ đấy.
Thiên Dương reo lên, khi thấy cây thông trong phòng khách rộng lớn. – woa, nhà cậu có cây thông à?
Tiểu Hy cười toe toét. – Ừ, lại đó xem không? Mama tớ làm đó, đẹp ghê á.
-Ừm. 2 đứa trẻ kéo nhau đến giữa phòng khách xem cây thông noel, ngồi đó nói chuyện 1 cách vui vẻ.
Còn Tống An Huy không có vẻ gì là kinh ngạc, anh ta chỉ mải nhìn điện thoại. Hình như anh ta đang nhắn gì đó, nhắn xong mới ngẩng đầu lên nhìn.
– À, hôm qua 2 người có chuyện gì vậy? Hàn Mặc đáp. – Vợ tôi giận chút chuyện.
Anh ta vuốt tóc ra đằng sau, và cất điện thoại trở lại túi quần. – Mà sao anh tìm được cậu ấy hay vậy?
Hàn Mặc vắt chéo chân. – Anh đoán xem.
Tống An Huy nghĩ ngợi hồi lâu, rồi đáp. – Tôi không đoán ra.
Anh cười thân thiện, nheo mắt lại. – Bí mật, nỡ vợ tôi biết rồi em ấy biết cách chạy trốn khỏi tôi thì sao?
Tống An Huy cười sảng khoái. – Đúng đấy, nhưng Vũ Tổng này.
Anh nhìn Tống An Huy. – Tôi nghe đây.
– Tôi không có ý gì đâu nhé! Chỉ muốn hỏi là sao 1 người hoàn hảo như anh lại yêu 1 người như cậu ấy?
Anh cũng hỏi. – Vậy sao 1 người có tất cả mọi thứ như chủ tịch Tống lại yêu 1 người không có gì? Nếu trả lời được câu hỏi này, thì cũng giải đáp được đáp án của tôi.
Tống An Huy ngạc nhiên trông thấy, lại đăm chiêu suy nghĩ. – Chắc vì yêu là yêu thế thôi, đâu có chọn được mình yêu ai. Là do cảm xúc rung động mãnh liệt với người ta, lên tự muốn ở bên chăng?
Anh vỗ tay. – Cũng đúng.
Tống An Huy gãi đầu, chắc anh ta lúng túng . – Cậu khiến tôi xoắn não rồi đấy.
– Với tôi còn 1 lý do nữa, chính là vì em ấy yêu tôi. Sẽ giận khi tôi làm gì không đúng ý, sẽ rời xa khi tôi không còn xem trọng em ấy nữa. Tiểu Phàm có vô vàn cảm xúc dành cho tôi, chỉ ở bên tôi mới có biểu hiện như thế. Tôi cảm thấy hạnh phúc, vì chỉ có tôi mới phù hợp với em ấy. Anh còn muốn nghe gì nữa không, chủ tịch?
Có thể thấy anh đang cười, nhưng mặt đã tối sầm. Anh khiến Tống An Huy im lặng, anh ta chỉ lắc đầu. Chắc anh ta đang nghĩ : “Người này không nên đụng vào.”, Tôi đoán vậy. …
2 đứa trẻ ngồi bên cây thông giữa phòng khách cùng nói chuyện, tôi nhìn theo.
Thiên Dương khoe, chẳng hiểu sao con bé có thể nói tốt về 1 người nó mới ở cạnh không lâu. – Còn chú An Huy cũng tốt với tớ lắm, nhìn như vậy thôi nhưng rất tốt với tớ. Đưa tớ đến công ty này, to lắm, đẹp lắm. Mua cho tớ những bộ quần áo mới, không để tới phải đói dù chỉ là 1 chút. Không như ba mẹ tớ, họ bỏ rơi tớ ở trại trẻ mồ côi.
Tiểu Hy gật đầu tán thành. – Ừm, thật may nhỉ? Tớ cứ lo cậu sẽ cô đơn mãi như vậy. Ba tớ nói nhé, cô đơn quá không tốt đâu.
Anh cũng chỉ im lặng quan sát, ngòai ra không nói gì thêm nữa.
Tiểu Hy ngán ngẩm nói. – Chẳng bù cho tớ, ba tớ ít khi đưa tớ đi lắm. Vì mama tớ hay ốm, phải nằm ở nhà nhiều. Ba tớ thương mama còn hơn cả tớ nữa, xem ra tớ ghen tị với cậu rồi đó.
Cô bé Thiên Dương lém lỉnh hỏi. – Thế cậu có muốn đổi ba mẹ với bạn khác không?
Tiểu Hy khoanh tay lắc đầu, giọng cao vút. – Không, vì cô giáo dạy rồi. Dù mình có ghen tị với ba mẹ của các bạn khác, thì ba mẹ mình vẫn là nhất. Họ nuôi nấng mình, không để mình tổn thương, ở bên họ vẫn là tốt nhất.
Anh cười vang, hài lòng lên tiếng. – Cô giáo dạy tốt quá nhỉ?
Tiểu Hy ngoảnh mặt nhìn ba. – Dạ, ba cũng dạy tốt nữa.
Tôi hạnh phúc nhìn 2 cha con anh, càng ngày tôi càng mãn nguyện. Cảm xúc mãnh liệt khôn xiết, chỉ muốn sống mãi như thế này.
….Đến khi Thiên Dương và Tống An Huy ra về, anh tiễn khách rồi quay lại nhắc nhở 2 mẹ con tôi. – Nào, đến giờ ngủ rồi đó.
Tiểu Hy thơm má tôi. – Dạ, chúc 2 người ngủ ngon. Con đi lên phòng trước đây!
Tôi nhìn con gái bước lên gác, mái tóc dài cứ đung đưa.
Anh dịu dàng cầm tay tôi lên phòng, rồi không ngờ là anh bế tôi luôn.
Anh mở cửa phòng ngủ, đặt nhẹ tôi xuống giường. Đôi mắt anh chỉ nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tôi, tôi cứ có cảm giác đây là đêm tân hôn. Dù chúng tôi đã làm tình trước ngày đó rồi, nhưng cách anh đối xử với tôi vẫn như cũ.
Anh ghé sát môi hôn tôi, tay anh chống xuống giường.
Lưỡi anh tiến vào khoang miệng tôi, 2 đầu lưỡi quấn nhau khiến nước dãi rơi đầy cằm tôi.
Giọng nói ngọt ngào của anh thì thầm vào tai tôi. – Anh yêu em.
Anh cởi bỏ quần áo trên người tôi xuống, ngón tay thon dài lần mò vào trong “lỗ hậu” của tôi.
– a…a…ưm…ưm..
Tôi mở rộng 2 chân, anh đưa ngón tay vào hết bên trong tôi. Bên dưới đã trở nên ướt đẫm chỉ với 1 ngón tay của anh, tôi thẹn thùng che mặt.
Anh liếm nhũ hoa của tôi, đưa thêm 2 ngón tay nữa. Tôi cố kìm nén không kêu lên, nhưng thực sự không nhịn được.
– Ưm…ưm…a…ưm…a…a….a…ưm…ư…ư…
– Em thật dâm đãng mà.Anh ghì lấy môi tôi, trượt “thằng nhỏ” mơn trớn “cái lỗ” đang co giật của tôi.
– Ưm…ưm…ưm..a…
Chỉ muốn anh đâm vào luôn thôi, thế mà anh cứ chêu tôi.
– Ưm… A… Ưm… A…. Ưm… ƯmTôi đưa tay chạm vào “thằng nhỏ” của anh, kéo vào “cái lỗ” của mình.
– Ưm… Ưm… Ah…Anh cười đùa giỡn. – Em thèm rồi hả?
Tôi gật đầu, cảm nhận cơ thể đang run rẩy từng đợt. Anh đâm mạnh vào hậu huyệt tôi, chạm đến tử cung. “cái lỗ” nhớ như in hình dáng “thằng nhỏ” của anh, tôi thở dốc nhìn anh.
Hàn Mặc dang rộng 2 chân tôi ra, thúc mạnh vào “cái lỗ” đang ướt sũng. Dù chúng tôi đã làm tình nhiều lần, hay dù cho Tôi đã chảy bao nhiêu nước dịch, vậy mà tôi vẫn thèm khát anh.
– Ưm… Ưm… Ưm… A…
Anh đâm mạnh vào trong tôi, cúi xuống hôn tôi mãnh liệt.
Tôi rút vật cứng cáp ấy ra, nằm sấp xuống giường, rồi chổng mông lên chĩa về phía anh.
Tôi bóp mông mình, 2 tay vành ra để anh nhìn rõ bên trong “cái lỗ” đang chảy dịch trắng.
Anh bóp mông tôi, thúc mạnh “thằng nhỏ” vào, nó đang lớn dần trong tôi.
– Ưm… Ưm…ưm…a….ưm….ưm…ư…ư…ư….a….ư…Tiếng rên rỉ lẫn tiếng thở dốc hòa vào không khí ảm đạm, anh cúi xuống cắn cổ tôi. – a… A….ưm…ưm…a…ư…
Anh cứ thúc thật lực vào “lỗ damdang” này, tôi mất cả lý trí khi được anh “chăm sóc” trên giường.
– Thì ra em thích được làm ở đằng sau.Anh cầm tay tôi, cùng đan tay nhau, Hàn Mặc đẩy thật mạnh mẽ “thằng nhỏ”. Nó cứ chạm đến tử cung rồi lại đi ra, và rồi cái vật cứng cáp đó bắn hết vào bên trong tôi.
Tôi sờ bụng, tinh dịch đang ở hết trong bụng tôi thật ấm áp. Đúng lúc, “thằng bé” của tôi cũng bắn.
Tôi nâng mông lên cao hơn, không muốn để phí giọt tinh dịch nào.
Anh tiếp tục đẩy mạnh “thằng nhỏ” vào, cả người tôi như đang tan ra. Rất Thỏai mái, tôi có cảm giác như mình sắp lên mây ấy.
– Ưm… Ưm… A… Ưm… A…
Tôi đẩy mông vào “Thằng nhỏ” của anh, mê mẩn.
Anh bóp mông tôi. – Em giỏi thật đấy.
Anh vừa đẩy mạnh vào “cái lỗ đầy tinh dịch” của tôi.
– Ah…. Ư…ư…ưm…ưm…ưm…
Tôi muốn nữa, muốn thêm nữa. Tôi mất kiểm soát rồi, chỉ muốn thật nhiều thêm nữa, vào cái lỗ chứa tinh của anh.
– Ưm… A… Ưm… Ưm…
Anh bóp ngực tôi, mân mê đầu vú chảy đầy sữa.- Ưm…a…ưm…a…ưm…ưm…
Anh nói thầm vào tai tôi, – Nghe hay mà, anh không cho rằng em chỉ biết rên rỉ trên giường đâu.
Tôi nhận ra, rằng anh đã chứng kiến mọi chuyện lúc tôi tát Nhi Thần.
Anh quay người tôi về phía anh, nâng tôi ngồi dậy. Tôi ôm lưng anh, anh cũng ôm tôi và đẩy mạnh từ bên dưới.
Anh ôm eo tôi, dịu dàng nói. – Em đẹp lắm. Em biết học hỏi, em yêu anh rất nhiều, em rất cố gắng vì anh, anh biết hết.
– Ưm… Ưm… Ưm… A… Ưm… Ưm… A…
Tôi lờ mờ nhìn anh, tay chạm lên đầu anh, ghé mặt lại gần hôn anh.
“Thằng nhỏ” càng lớn dần trong bụng tôi, những tiếng thở gấp của cả 2 hòa vào từng cú nhấp.
– Thật tốt vì có em trong đời, nên đừng nghĩ em không xứng với anh nữa. Những chuyện cũ bỏ qua đi, ai bắt nạt em thì anh sẽ không tha thứ đâu. Kể cả em có sai, anh cũng sẽ đứng về phía em.
Tôi cười hạnh phúc, muốn khen anh dẻo miệng thật, nói toàn những lời tôi thích nghe.
Miệng tôi bất giác thốt lên. – Yê..u a..nh…mãi…mãi..
Đến nỗi tôi bất ngờ, chẳng hiểu nổi sao lại nói được nữa?
– Ừ, anh biết rồi.
Tôi sờ má anh, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ. Anh hốt hoảng, lần nào tôi sắp khóc cũng thế.
– Ngoan.Anh hôn những giọt lệ nơi khóe mắt tôi, ánh trăng sáng rọi vào cửa sổ từ tấm rèm chưa đóng kín.
Anh đặt tôi nằm xuống giường, cầm 2 chân tôi mở rộng, đâm “thằng nhỏ” vào nơi ướt át của tôi.
Đó là nơi thầm kín mà chỉ có anh chạm tới được, cảm xúc và cơ thể tôi đều là của anh.
– Ưm…a…ưm…a…ưm…ưm…ưm..
Anh liên tục nói : – Anh Yêu em.Còn gọi tên tôi nữa, chỉ tôi thôi.
– Tiểu Phàm, Anh yêu em lắm.
Anh bắn hết tinh dịch vào trong hậu huyệt tôi lần nữa, những giọt tinh dịch nóng hổi trào vào bụng tôi.
Tôi cũng bắn hết lên bụng anh, tôi chạm tay sờ toàn chất nhầy nhụa.
Tôi mệt lả người nằm im, vẫn còn thở dốc. Hàn Mặc nằm cạnh tôi, chạm vào bụng tôi mà vuốt ve vết sẹo.
– Anh chỉ ước được gặp em sớm hơn, nhưng rồi anh nhận ra muộn hay sớm không quan trọng, điều đáng trân trọng là thời điểm hiện tại. Anh thích được nhìn em mỗi khi em cười, bàn tay em lúc nào cũng nhỏ bé, thân thể em mềm mại biết bao. Anh lúc nào cũng nhớ đến em hết, và có lẽ em biết không?
Tôi nhìn anh với ánh mắt chờ mong câu nói tiếp theo, anh kéo chăn đắp vào người cho tôi.
Anh cầm lấy tay tôi, rồi hôn nhẹ nhàng.- Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thổ lộ với ai đó nhiều như vậy.
Tôi nhắm mắt lại, ôm anh như mọi khi. 2 cơ thể trần trụi ôm lấy nhau, áp tai vào ngực anh, tôi có thể nghe thấy nhịp tim anh đang đập liên hồi.
– Chúc em ngủ ngon, anh yêu em.Lời chúc ngủ ngon cũng làm tôi hạnh phúc không xuể, tựa như sự hạnh phúc đã đầy ắp trong trái tim này.
Cơ thể tôi dần nhẹ bẫng, đêm nay tôi không mơ thấy gặp mình lúc nhỏ nữa.
Mà chỉ chìm đắm vào lời nói dịu ngọt, tựa như đường đó -> “Tiểu Phàm, Anh yêu em lắm”.
Sau những gì trải qua cùng anh, tôi càng muốn ở bên anh hơn. Muốn cố gắng hơn nữa để sống hạnh phúc hơn…cùng anh.
Còn tiếp…