Thẩm Mỹ Linh , bạn gái của Vũ Thiên – 1 cậu ấm nhà giàu , đẹp trai còn ấm áp . Bọn họ quen nhau khi còn là học sinh cao trung .
Vũ Thiên vốn là đối tượng xem mắt của Linh Chi (Chị gái của Mỹ Linh ) nhưng cả 2 không hợp nên ko tiến bước . Vài năm sau , khi Mỹ Linh vào cao trung gặp được Vũ Thiên và cũng từ đó mà quen nhau .
Sau khi tốt nghiệp , Vũ Thiên cầu hôn Mỹ Linh và hứa sẽ cùng cô đi hết quãng đường còn lại , vì có cảm tình với anh nên cô cũng đồng ý .
Tuy nhiên , lễ cưới của bọn họ lại không được gia đình Vũ Thiên chấp nhận . Nhưng không vì thế mà cô buồn lòng thậm chí còn quẩy banh buổi tiệc . Nhưng cô chẳng biết chuỗi ngày tháng đau khổ của cô đã đến .
Sau khi kết hôn với cô , tình cảm mà anh dành cho cô càng lạnh nhạt . Anh thường xuyên không về nhà và luôn bận , điều đó khiến cô lúc nào cũng có nhiều phiền muộn . Thậm chí , anh ta còn dẫn gái về nhà trước sự chứng kiến của cô . Và 1 trong những ng Vũ Thiên ân sủng nhất là Mỹ Hà .
Nhận thức được sự việc cô cũng đành lơ qua cho xong chuyện . Vài tháng sau , Vũ Thiên phải đi công tác cùng Mỹ Hà mấy tháng .
Sau khi anh đi , cô lại cảm thấy thoải mái , không bị rành buộc hay bị anh trách mắng .
Nhưng chuyện gì đến cũng đến , mấy ngày đây cô bỗng có nhiều triệu chứng kì lạ , nên đi khám bác sĩ .
– Cô là Thẩm Mỹ Linh ?
– Dạ là tôi ạ !
– Xin cô bình tĩnh khi nghe kết quả .
-V…Vâng/giọng cô hơi run/
– Rất tiếc cô đã bị ung thư giai đoạn 2 , nhưng cố gắng ăn uống đầy đủ và uống thuốc sẽ vượt qua nhanh thôi.
– Tha…thật sao ạ ?
– Cái đó thì không chắc , nhưng cô cứ làm theo chỉ bảo đi
– C..Cảm ơn bác sĩ .
Tâm trạng của cô bây giờ không biết đang vui hay đang buồn , chỉ biết là vẫn giữ nụ cười tự tin của mình trên môi . Bây giờ , cô muốn đi gặp từng người để thể hiện chút thành ý cuối cùng .
Hôm nay , cô cơm chiên chia cho mọi người công ty . Tặng bánh cho cụ bà mà mình hay đấu khẩu , quyên góp từ thiện .
// Cạch //
-A ! Anh về rồi à ?
-Ừ / lạnh nhạt/
– Anh… không về với Hà Hà nhỉ ? / nhỏ giọng dần /
– Cô quan tâm cô ta nhỉ / nói gây/
– À.. không có / bối rối /
– Nấu cơm đi !
– Vâng…/ngạc nhiên /
Đây là lần đầu tiên anh nhờ cô nấu cơm cũng là lần đầu tiên cô thấy anh ấm áp như vậy , chỉ có vậy thôi đã làm cô vui rồi .
Tối đến , anh kêu cô đến phòng ngủ .
– Ký đi ! / thẳng thừng /
– Dạ ?
Một tờ giấy ‘ Ly Hôn ‘ đập vào mặt cô , còn mình chỉ biết cười trong sự bất lực tột cùng .
– Nhưng mà anh có thể đáp ứng em 1 điều kiện đc không ạ ?
– Điều kiện ?
– hãy đối xử với em nhưng 1 ng vợ thực sự chỉ trong 10 ngày thôi .
– Cũng được dù gì cũng là 1 điều kiện nhỏ .
_ Ngày hôm sau _
– Này ! Dậy đi !
– Dạ … Dạ
– theo như lời hứa nay anh sẽ dẫn em đi chơi .
– thật..vậy ạ
– Ừ /ngượng ngùng/
Sau buổi đi chơi , hôm nay cô chủ động nấu ăn cho anh . Không hiểu sao hôm nay , anh thấy cô thật đẹp như thời xuân vậy . Chẳng lẽ anh lại rung động lần nữa với người con gái này .
Ngày thứ 10 , vào 4 giờ sáng có 1 bóng người soạn đồ vào bali và kí tên vào tờ giấy , lặng lẽ bước ra Vũ Gia .
– Này ! Mỹ Linh
– Mỹ Linh ?
– nè ? cô đâu rồi ? trả lời đi !
Vũ Thiên trong đêm qua đã suy nghĩ thông suốt quyết định yêu cô lại lần nữa nhưng người đâu rồi ?
3 ngày sau
//Reng//
– Alo
– Ai đó ?
– là tôi , Linh Chi đây !
– Cô gọi tôi về chuyện gì ?
– Về….Mỹ Linh / giọng khá rung và nhỏ dần /
– Mỹ Linh ? Sao tôi gọi cô ấy ấy không được
– …
– này Linh Chi không đùa đâu !!/ nhấn giọng /
– Hức..em ấy không.. còn nữa …em ấy bỏ tôi lại…lại rồi ..hức / nghẹn ngào /
– Ý cô là ….
– Em ấy ..giấu… tôi..em ấy ..em ..ấy .. ch*t rồi
Vũ Thiên dường như bị câu nói của Linh Chi tát 1 cú mạnh .
– Khoan.. khoan đã những ngày qua cô ấy vẫn bình thường mà ? Không thể nào !
– Em ấy đã âm thầm..chiến đấu với bệnh tật đấy … cậu biết không ?
Cả hai bên im lặng , chẳng ai còn muốn lên tiếng
/tút….tút….tút/
– Nói dối, nói dối
Anh vội vàng lụt tung căn phòng mà mk ko thèm ngó nhìn dù chỉ 1 lần và còn sót lại chỉ 1 cuốn nhật kí và đơn ly hôn .
– ngày 1 , anh ấy rất ấm áp
– ngày 2 , chúng tôi cùng nhau nấu ăn , hôm nay anh cười rất đẹp
– ngày 3 , hình như dạo này sức khỏe tôi giảm sút , nhưng phải đi chơi với anh ấy chứ
……
– ngày 10 , tôi hạnh phúc đủ rồi phải nhường cho ng khác nữa chứ , Yêu anh.
Đọc được những giọt nước mắt anh ko ngừng tuôn
– Anh xin lỗi , xin lỗi rất nhiều .
Sau cùng , cả hai người không ai không trọn vẹn hết .
“Đúng người nhưng không đúng thời điểm”
_Hết_